Như đã được tiết lộ cho Sứ Giả của Chúa,
Marshall Vian Summers
vào ngày 13 tháng 5 năm 1988
tại Dallas, Texas, Mỹ
Về bản văn này
Каквото четете в този текст е копие на оригиналния глас на Ангелското Съсловие говорещ чрез Месията Маршал Виан Самърс.
Тук,оригиналната комуникация от Бог, която съществува извън думите,е преведена на човешки език и разбиране от Ангелското Съсловие което наблюдава света. След това Ангелското Съсловие предава Божието Съобщение чрез Месията, което след това е записано и направено във вид възможен за представяне на хората.
В този забележителен процес, Гласа на Откровенията говори отново. Словото и Звука са на света. Вие бихте могли да сте получател на този дар на Откровението и бихте могли да получите неговото уникалното Съобщение за вас и за вашия живот.
Chú thích cho đọc giả:
Bản dịch này được đưa cho Hội bởi một học sinh của Thông Điệp Mới người đã xung phong để phiên dịch bài viết nguyên bản tiếng Anh. Chúng tôi phát hành bài dịch này cho thế giới dưới phiên bản đầu này để mọi người có cơ hội liên kết với một phần của Thông Điệp Mới trong ngôn ngữ của họ.
Chúng Tôi muốn trao một khuôn khổ cho bạn để nhìn vào sự tha thứ và cơ hội cho bạn để thấy được sự liên quan của nó đối với sự phát triển và hạnh phúc của bạn. Có rất nhiều lý tưởng về sự tha thứ ngày hôm nay. Nhiều người mà đã phát triển sự hiểu biết về tư tưởng tâm linh đã nghiên cứu sách vở và giáo lý liên quan đến chủ đề này rất nhiều, thậm chí đến mức coi nó là phạm vi tập trung quan trọng. Đối với những người khác có lẽ đó không phải là điều mà họ đã nghĩ nhiều đến. Tuy nhiên khi bạn bắt đầu xem xét tâm trí của chính mình, để quan sát suy nghĩ, cảm xúc và hành vi của bạn, bạn sẽ nhận ra sự thích đáng của chủ đề lớn lao này.
Sự tha thứ đại diện cho con đường của sự cứu rỗi. Đây là một hoạt động đáng để bạn quan tâm. Nó là thích đáng bởi vì có rất nhiều điều để tha thứ. Bạn rất dễ thất vọng bởi thế giới bạn sống trong. Bạn có nhiều phán xét về bản thân và do đó về người khác. Bạn bị làm bực tức bởi nhiều hoàn cảnh và sự kiện, lớn và nhỏ. Nếu bạn muốn bắt đầu khám phá ra phẩm chất thật sự của tâm trí bạn và khả năng thật sự của mình, làm sao điều này có thể được làm hoặc thực hiện khi bạn bị bao vây bởi rất nhiều điều gây bực tức? Bạn bắt đầu bằng cách nào?
Thực tế là, con người không bắt đầu. Họ không bao giờ bắt đầu. Họ giống như những hạt giống rơi từ Thiên Đàng mà không bao giờ mở ra hoặc nảy mầm. Những gì chúng chứa đựng bên trong vẻ ngoài đơn sơ như vậy là gia tài của sự sống và khả năng sống. Tất cả các bạn đều là những hạt giống, được ném xuống trái đất, đang cố gắng nảy mầm. Bạn đang ở trong đất đai màu mỡ. Bạn cần chất dinh dưỡng, và bạn cần ai đó để chăm cho sự phát triển của bạn. Điều bạn sở hữu bên trong bạn thì lớn hơn rất nhiều so với điều mà hình dáng hiện tại của bạn chỉ ra- một thứ gì đó quá nhỏ bé và dường như rất hạn chế lại sở hữu sinh lực vĩ đại như vậy.
Vậy thì điều gì đang cản đường? Đó có phải là sự không tha thứ mà đang cản đường? À, đúng vậy, nhưng nó còn hơn thế nữa, do đó Chúng Tôi muốn mở rộng ý tưởng về sự không tha thứ — những phán xét bạn có mà chống lại bản thân, người khác và cuộc sống nói chung. Những phán xét này giữ bạn trong khía cạnh cá nhân của tâm trí của bạn. Trên thực tế, chúng tạo nên tâm trí cá nhân của bạn, điều thể hiện một cảm nhận rất hạn chế về bản thân. Mọi người trên thế giới đều có một tâm trí cá nhân bởi vì đây là một phần của việc ở trong thế giới. Tuy nhiên vượt qua khỏi danh tính hạn chế này là lý do thật sự của bạn cho việc đến đây. Bạn không thể biết được mục đích của mình từ tâm trí cá nhân của bạn. Giá trị của tâm trí cá nhân là để cung cấp phương tiện cho một cuộc sống lớn hơn để bắt đầu thể hiện chính nó trong thế giới này. Chúng Tôi gọi đây là Tri Thức, một thuật ngữ bao hàm tất cả.
Những phán xét đau buồn này mà bạn có về bản thân và những người khác dường như đã được xác nhận bởi cuộc sống, nhưng chúng có thể làm gì cho bạn, người sở hữu hạt giống của Chúa? Sự không tha thứ của bạn là không chính đáng. Tuy nhiên bạn có thể phản đối và nói, “Ồ, sao bạn có thể nói như vậy? Hãy nhìn những gì đã xảy ra ở đây. Những người này đã bị tấn công và tổn thương khủng khiếp, và có sự tàn phá ở khắp nơi. Làm sao bạn có thể nói rằng sự không tha thứ của tôi là không chính đáng? Không phải những gì đang xảy ra là một sự kiện khủng khiếp à? ” Ở đây bạn sẽ tìm thấy rất nhiều sự đồng tình trên thế giới, nhưng những phán xét của bạn vẫn là không có căn cứ. Bạn có thể coi chúng là đúng nếu bạn muốn ở lại trong tâm trí cá nhân của mình bởi vì tâm trí cá nhân nghĩ về điều gì? Nó có sự sợ hãi, nó có sự phấn khích và nó có sự phán xét. Lấy đi sự phán xét, và mọi thứ bắt đầu tan vỡ. Rồi thì bạn bắt đầu nhìn xuyên qua bề ngoài của mọi thứ.
Bạn đã không được gửi đến thế giới để phán xét thế giới. Thế giới là một nơi nực cười, vậy tại sao lại phán xét nó? Nó là một tạo hóa tuyệt vời và tuyệt đẹp, và nó vô lý. Nhưng bạn đã không đến đây để hiểu được thế giới. Bạn đã đến đây để mang đến điều gì đó quan trọng mà mong muốn phát triển, và khi được cung cấp môi trường thích hợp, sự khuyến khích và sự cho phép của bạn, nó sẽ tự phát triển. Đây là cuộc sống lớn lao của bạn.
Tâm trí cá nhân của bạn giống như một cái vỏ đựng trẻ sơ sinh. Một khi trẻ sơ sinh bắt đầu phá vỡ lớp vỏ, lớp vỏ sẽ bị loại bỏ, và cuộc sống trỗi lên từ nó là lớn hơn rất nhiều và tự nhiên hơn rất nhiều. Sự phán xét và không tha thứ trói buộc bạn vào vỏ bọc của mình. Nhiều người trong số các bạn nhận thấy sức nặng và gánh nặng của việc mang sự phán xét như vậy và nỗi đau của việc mang sự không tha thứ như vậy. Chúng giống như những thanh chắn ngang đường của bạn.
Sự tha thứ giải phóng bạn tạm thời. Bây giờ bạn có thể thở dễ dàng. Bạn vừa loại bỏ một kẻ thù khỏi cuộc đời mình. Điều đó tạo ra sự nhẹ nhõm lớn lao. Sự tha thứ luôn tạo ra sự nhẹ nhõm, và với sự nhẹ nhõm bạn có thể nhìn nhận tình hình một cách khác. Bây giờ nó không đe dọa bạn. Nếu nó là vô lý, chẳng sao cả. Cuộc sống ở đây thật nực cười. Đó là lý do tại sao bạn đã đến.
Con người đến thế giới và nói, “Tất cả những thứ tốt cho tôi nằm ở đâu?” và họ thất vọng. Thế giới không có những gì bạn muốn, nhưng bạn có những gì thế giới cần. Bạn có lý. Thế giới thì không. Nếu thế giới có lý, bạn thì không. Bạn càng tìm sự hợp lý với thế giới, thì bạn càng ít có lý hơn. Và Chúa chắc chắn không có lý gì cả. Làm sao Chúa có thể cho phép những điều như vậy xảy ra? Hoặc là không có Chúa, hoặc Chúa xấu xa, hoặc bạn quá xấu xa, quá tội ác đến nỗi Chúa đang trừng phạt bạn bằng cách gửi bạn đến nơi này. Tất cả những điều này thật là nực cười! Thế giới có lý về mặt cơ học, nhưng ngoài ra nó không có lý. Nếu bạn có thể chấp nhận điều này, thì bạn sẽ ngừng phàn nàn về nó. Bạn đã đến để trao điều gì đó cho thế giới, tất cả các bạn. Hiển nhiên là, sự không tha thứ của bạn ngăn cản bạn làm điều này. Vì vậy, sự không tha thứ là một gánh nặng. Nó khiến bạn cảm thấy không xứng đáng với những món quà mà bạn mang theo mà Chúng Tôi đang nhắc nhở bạn về chúng.
Bạn thấy đấy, ở cốt lõi của những phán xét của bạn về người khác và thế giới là sự xấu hổ cá nhân của chính bạn. Tại sao lại có sự xấu hổ? Bởi vì bạn có những phán xét mà cuộc sống không chia sẻ, và kết quả là bạn đã từ chối cuộc sống. Chúa đã khiến cho việc chữa lành của bạn là rất dễ dàng, rất trực tiếp và không phức tạp. Cuộc sống không có Chúa là vô cùng phức tạp và đáng sợ kinh khủng. Nó luôn bị bao vây bởi sự lo lắng và nguy cơ hủy diệt. Cách duy nhất mà con người có thể sống trong thế giới là bằng việc có vị thần nào đó. Nếu bạn không trải nghiệm được Chúa, bạn tạo nên một vị thần. Mọi người đều có một vị thần ở đây trên thế giới. Sống mà không có Chúa thì cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì. Nó đã kết thúc rồi. Vì vậy nếu bạn không trải nghiệm được Chúa, bạn tạo nên một vị thần và sau đó cố gắng trải nghiệm vị thần bạn đã tạo ra. Nhưng vị thần bạn tạo ra thì không hoàn toàn thỏa mãn, và vì vậy có sự thất vọng trên thất vọng.
Mọi người ở đây đều có những phán xét về bản thân. Bạn nhìn không đủ hoàn hảo, không mẫu mực trong những lĩnh vực chính đáng, không thể làm được điều này, ngu ngốc trong lĩnh vực này, quá cao, quá thấp, quá gầy, quá béo, quá ngớ ngẩn, quá nghiêm túc, và vân vân! Và mọi người hỏi, “Làm sao tôi có thể thoát khỏi những phán xét khủng khiếp này? Tôi thấy rằng tôi có những phán xét này. Chúng đang trói buộc tôi, giam cầm tôi, đè nặng lên tôi. Chúng giày vò tôi. Làm sao tôi có thể thoát khỏi chúng?” À, bạn không thể loại bỏ chúng từ nơi bạn đang ở, nhưng bạn có thể làm điều gì khác trong cuộc sống khi chúng là không cần thiết, rồi thì chúng bắt đầu bốc hơi. Chúa có một Kế Hoạch và cách Kế Hoạch hoạt động là rằng nó trao cho bạn điều gì đó có ý nghĩa để làm trong cuộc sống. Nó trao cho bạn một nền tảng có ý nghĩa cho mối quan hệ và sự tham gia. Bạn có thể giải quyết những phán xét này không? Bạn không thể. Bạn không thể ở trong căn phòng của sự không tha thứ và làm cho nó tốt hơn, nhưng bạn có thể rời khỏi căn phòng.
Mọi người hỏi, “Làm sao tôi có thể loại bỏ gánh nặng mà tôi mang trong lòng này? Tâm trí tôi giống như cái vòng gai ”. Bạn không thể làm cho những cái gai thoải mái hơn, nhưng bạn có thể làm điều gì đó trong cuộc sống mà cho phép hạt giống bạn mang theo trỗi lên. Đây là nguồn gốc của sự chữa lành thật sự. Trong điều này, bạn không chỉ đơn giản được làm cho hấp dẫn hơn về mặt thẩm mỹ hay được trao cho sự nhẹ nhõm hoặc thoải mái tạm thời. Đó là không đủ, bạn thấy không, để Chúng Tôi nói rằng những phán xét của bạn chống lại bản thân là không có cơ sở. Liệu bạn sẽ từ bỏ chúng vì Chúng Tôi đã nói như vậy? “À, Giáo Viên này nói rằng tôi không cần phải nghĩ theo cách này. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ theo cách này nữa.” Phụt! Suy nghĩ đã biến mất! “Giáo Viên này là một người chữa lành tuyệt vời! Giáo Viên đã đặt thần chú chữa bệnh lên tôi! ”
Chúng Tôi không muốn quá nghiêm trọng về chủ đề này vì bạn đã quá nghiêm trọng về nó. Nó nghiêm trọng. Bạn không thể phủ nhận nó, nhưng bạn cũng không cần phải đóng đinh mình vì nó. Đi theo Tri Thức là con đường. Bạn bắt đầu bằng cách đưa ra quyết định dựa trên những khuynh hướng sâu sắc nhất của mình. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Đừng nghĩ rằng Tri Thức chỉ là việc ra quyết định trực quan. Ôi không. Đây chỉ là những bước rất ban đầu, những bước đi bé con. Nhưng những bước ban đầu này là rất quan trọng bởi vì việc đi theo Tri Thức có nghĩa là bạn đang quay lưng lại với tất cả những người tố cáo, cả bên trong và bên ngoài, để đi theo điều gì đó mà bây giờ bạn cho là quan trọng hơn. Ở đây bạn phải ngày càng xem trọng Tri Thức của mình, điều xóa bỏ sự hận thù bản thân của bạn.
Tuy nhiên, bạn sẽ không thành công nếu bạn nghĩ rằng mình hoành tráng. Những hạt giống nhỏ thì chưa hoành tráng. Những người xem trọng giá trị thật của họ sẵn sàng là nhỏ bé. Đó không phải là điều sỉ nhục đối với họ. Những người ghét bản thân không thể chịu được ý tưởng này. Đối với họ nó là đau đớn. Nếu Chúa có thể là một hạt giống, thật nhỏ bé, thật khiêm nhường – không có danh tính để bảo vệ.
Do đó, hãy đi theo con đường của Tri Thức. Nó rất đơn giản, nhưng nó rất đòi hỏi. Con đường dễ dàng là con đường đầy đòi hỏi. Nó khiến cho cuộc đời bạn rất rõ ràng. Bây giờ bạn không thể ngồi bên lề và tưởng tượng cuộc sống có thể như thế nào. Bạn không cần duy trì những ý tưởng phức tạp về bản chất con người bởi vì bản chất con người không phức tạp. Điều phức tạp duy nhất trong vũ trụ là sự nhầm lẫn. Bạn không phức tạp. Đừng nghĩ điều đó là hạ thấp. Con người thích nghĩ rằng họ là những sinh vật rạng rỡ đa chiều sở hữu mọi tiềm năng. Bạn lớn hơn tất cả những điều đó. Một hạt giống nhỏ bé của sự sống lớn hơn tất cả những điều đó.
Tại sao sự tha thứ lại nhẹ nhõm như vậy? Bởi vì nó cho phép tâm trí của bạn mở rộng và thư giãn. Tại sao sự tha thứ rất khó thực hiện? Bởi vì bạn sợ vượt ra khỏi tâm trí của bạn. Bạn thà cứ khổ sở với những ý tưởng nhỏ và nhai chúng, như những viên kẹo cứng nhỏ, còn hơn là vượt xa vào trong sự không chắc chắn. Hiển nhiên là, những gì Chúng Tôi đang nói đến là một sự thay đổi sâu sắc trong suy nghĩ. Nó không phải là một thay đổi mà bạn có thể mang lại. Bạn không thể thay đổi tâm trí của mình. Bạn có thể thay đổi thói quen nhận biết của mình; bạn có thể thay đổi quyết định của mình, nhưng điều thay đổi bạn thì lớn hơn. Điều kéo bạn ra khỏi lớp vỏ của bạn là điều mà bạn đã không phát minh ra và không thể chỉ đạo. Sự không tha thứ chỉ giữ nó bên trong. Điều trỗi lên chính là bạn. Nó không có ý thức về bản thân bởi vì nó không cố gắng trở thành bất cứ thứ gì khác, vì vậy nó không so sánh hoặc đối chiếu bản thân với những thứ khác.
Chúng Tôi dạy mọi người cách nhận ra Tri Thức của họ, bắt đầu sử dụng nó và bắt đầu con đường của Tri Thức dựa theo Giáo Lý Cổ Xưa. Ngay lập tức mọi người phải đối mặt với một vài trở ngại. Chủ yếu trong số những trở ngại này là sự nghi ngờ bản thân của chính họ, điều phản ánh sự căm ghét bản thân của họ. Liệu bạn có thể tin tưởng điều gì đó bên trong bản thân khi tâm trí của bạn đã đánh lừa bạn rất nhiều lần, khi đã rất nhiều lần bạn phát hiện ra mình đã sai khi bạn nghĩ rằng mình đã đúng, khi bạn làm những điều ngu ngốc như vậy rất nhiều lần? Liệu bạn có thể tin tưởng điều gì đó bên trong bản thân mà bạn không thể định nghĩa và bạn hiếm khi trải nghiệm? Liệu bạn có thể làm được điều này không?
Trong Con Đường của Tri Thức, Chúng Tôi trao cho bạn những thực hành rất đơn giản. Trời ơi, những bài thực hành thật đơn giản! “Ồ, chúng khó quá!” bạn có thể nói. Tại sao lại khó nếu Chúng Tôi nói, “Thực hành trải nghiệm Tri Thức ba mươi phút mỗi ngày.” Mọi người nói, “Điều này thật khó!” Tại sao nó khó? Bạn dành nhiều thời gian hơn thế trong phòng tắm để ngắm nhìn bản thân. Tại sao nó khó? Nó khó bởi vì bạn không nghĩ rằng bạn xứng đáng với nó. Đây thật sự là sự đầu tư vào bản thân bạn.
Bây giờ hãy để Chúng Tôi đưa ra điểm rất quan trọng này. Con người khiếp sợ bởi những phán xét của chính mình. Đó là lý do tại sao việc nhìn vào bên trong thoạt đầu có vẻ đáng ngại. Nó đều tăm tối trong đó, bạn biết đấy, và có những suy nghĩ khủng khiếp, những ký ức và hình ảnh khủng khiếp này. Thế giới đã dạy bạn sự căm thù. Thế giới dạy điều này bởi vì nó không biết gì cả. Bạn biết điều gì đó. Đó là lý do tại sao thế giới không phải là cội nguồn của bạn. Bạn là một vị khách. Bạn không chỉ đơn thuần là một phần của bộ máy sinh học của thế giới này. Bạn mang theo hạt giống của Tri Thức.
Tri Thức không được sử dụng là một gánh nặng khủng khiếp. Nó là nguồn gốc của chứng loạn thần kinh của mọi người. Nó giống như có một cánh tay mà bạn không bao giờ sử dụng. Nó là thứ bất tiện khi phải mang theo cả ngày, phải không? Có thứ này lủng lẳng trên cơ thể bạn — nó vận hành, nhưng bạn chỉ không bao giờ sử dụng nó. Nó luôn cản đường.
Vì vậy khi các cá nhân bắt đầu đi theo Tri Thức của họ, họ phải đối mặt với sự nghi ngờ bản thân của chính họ và nỗi sợ sự phán xét bản thân của họ. Chính ý tưởng của riêng họ mà họ sợ. Điều khiến họ sợ hãi chính là ý tưởng của riêng họ. Cách duy nhất để biết rằng một ý tưởng chỉ là một ý tưởng là bằng việc đối mặt với nó nếu nó cản đường bạn. Nếu bạn trở thành một học sinh của Tri Thức và bạn bắt đầu đi theo một sức mạnh sâu hơn, sâu sắc hơn bên trong bạn, thì bạn sẽ phải đối mặt với những nghi ngờ của chính bạn và những phán xét của chính bạn về cuộc sống.
Bạn thấy không, Tri Thức không quan tâm về những gì bạn đã làm. Nó chỉ mong muốn phát xuất từ bên trong bạn. Mọi người nghĩ, về mặt tâm lý, rằng họ mang theo tất cả những vấn đề chưa được giải quyết này từ quá khứ. Mọi người nghĩ, “Tôi phải dành hai mươi năm tới để giải quyết những vấn đề này, và sau đó có lẽ tôi có thể trở thành một người có thể hạnh phúc và có thể tận hưởng mọi thứ với một cách nhìn mới mẻ.” À, điều đó đặt giải pháp một cách tiện lợi trong tương lai, phải không? Hai mươi năm để giải quyết quá khứ của bạn thì nực cười. Bạn sẽ kết thúc cuộc đời của bạn như một hạt giống chưa mở. Đó không phải là điều mà Chúng Tôi đang đề xuất.
Bạn sẽ nhận ra rằng bạn có thể sống rất hiệu quả mà không cần phải đưa ra những phán xét này. Và một khi bạn có kinh nghiệm làm như vậy, mà bạn thậm chí có thể có vào ban đầu, điều này sẽ củng cố niềm tin của bạn rằng điều bạn đang đi theo là xứng đáng với sự hiến dâng hoàn toàn của bạn. Điều này sẽ cứu rỗi bạn trong chính đôi mắt của bạn bởi vì bạn sẽ thấy được giá trị của bạn trong mối quan hệ với điều gì đó vĩ đại.
Giá trị của con người phải được thể hiện cho họ. Không đủ để Chúng Tôi nói rằng, “Bạn có thể quên việc không thích bản thân mình đi bởi vì tất cả các bạn đều tuyệt vời.” Bây giờ Chúng Tôi sẽ nói điều đó bởi vì nó là sự thật. Chúng Tôi rất thích bạn, nhưng như vậy đã đủ chưa? Giá trị của bạn phải được thể hiện. Chúa sẽ làm hầu hết công việc, và bạn nhận được tất cả sự công nhận. Chúa không cần sự công nhận.
Tuy nhiên, con đường của giải pháp đòi hỏi rằng bạn trở nên rất ý thức trong giây phút hiện tại. Ở đây bạn có thể bắt đầu chứng kiến việc mình đưa ra phán xét và sự buộc tội chống lại bản thân và những người khác và có mặt đủ để xem xét điều này khi nó bắt đầu xảy ra và chọn một cách khác. Bạn thấy không, khía cạnh cá nhân của tâm trí bạn được tạo thành từ những thói quen. Nó chỉ là vậy thôi, là những thói quen. Nó là toàn bộ mạng lưới các thói quen. Đó là lý do tại sao nó cứ lặp đi lặp lại. Bạn càng thấy tâm trí cá nhân của mình, thì bạn càng thấy nó lặp đi lặp lại như thế nào bởi vì đây là cách nó duy trì danh tính của mình. Khía cạnh cá nhân của bạn không nên bị lên án hoặc bỏ đi. Nó là hữu ích. Nó hiểu được chi tiết cơ bản và rất hữu ích, nhưng nó là một vị thần rất kém cỏi.
Để bắt đầu đi theo Tri Thức, bạn phải nhận ra rằng nó nhu cầu cho nó và cảm thấy mình xứng đáng với nó. Bản thân điều này là một bước tiến đến sự công nhận và một bước quan trọng ra khỏi sự căm ghét bản thân. Việc chỉ thay đổi suy nghĩ của bạn về bản thân sẽ không giải quyết được tình trạng khó khăn vì điều đó không đáp ứng được nhu cầu thật sự của bạn. Việc đi theo điều gì đó bên trong bản thân mà không được dựa trên các phán xét của bạn sẽ kéo bạn hoàn toàn ra khỏi chúng. Nếu không có sự chú ý và xác nhận lại của bạn, chúng chỉ đơn giản bắt đầu tan biến. Đó là lý do tại sao Chúa trao cho bạn việc gì đó có ý nghĩa để làm mà không liên quan gì đến những xung đột của bạn. Bạn có thể nói, “Tôi đang ở đây đang giải quyết vấn đề này và giải quyết vấn đề đó,” nhưng đây chỉ đơn giản là cách bạn cố gắng khiến cuộc sống mới của bạn phù hợp với cuộc sống cũ của bạn.
Sự sống còn không phải là mối quan tâm chính cho người nam và nữ của Tri Thức. Họ đang ở trong vị trí để đóng góp cho cuộc sống bởi vì họ sở hữu điều mà cuộc sống ở đây không có, và do đó họ có một cuộc sống không thiếu thốn. Họ là những cá nhân đang ở trong vị trí để mang lại ý nghĩa cho thế giới. Họ không hoành tráng, nhưng ý nghĩa này có thể chảy ra từ họ. Tất cả những gì mọi người thật sự muốn làm, bạn thấy không, là để thuộc về nơi nào đó và để trao giá trị cho hoàn cảnh của họ — để cảm thấy thoải mái ở nơi nào đó và để là một phần của điều gì đó chân thật. Rồi thì họ có thể bắt đầu ổn định và tham gia, và giá trị và ý nghĩa của họ sẽ được thể hiện lần này lần nữa cho họ, bởi vì giá trị và ý nghĩa chỉ có thể được thể hiện.
Bởi vì bạn sống trong một thế giới của những giới hạn, bạn sẽ luôn có giới hạn, và bạn sẽ luôn mắc sai lầm ở đây. Tuy nhiên bây giờ bạn không có cơ sở cho việc lên án bởi vì bạn đang không cố gắng khiến cho thế giới nhìn tốt. Thật ra, bạn đang không cố gắng tạo ra bất cứ điều gì. Bây giờ bạn hiện đang tích cực trong việc cho phép Tri Thức định hướng sự đóng góp của bạn. Nếu bạn quá béo, quá gầy, quá cao, quá thấp, quá ngớ ngẩn, quá nghiêm túc, quá bất cứ điều gì, đều không là vấn đề. Nỗ lực tuyệt vọng để biện minh cho bản thân, sợi dây trói đó, giờ bắt đầu rớt xuống.
Bạn thấy không, Chúa giống như không khí. Mọi người hoàn toàn phụ thuộc vào Chúa, nhưng họ không bao giờ nghĩ về Chúa. Con người chỉ quan tâm đến vật thể, nhưng chính thực chất mà duy trì chúng qua từng khoảnh khắc và trao cho thế giới nguyên sơ mà họ đang sống trong này thì bị xem nhẹ và không bao giờ được nghĩ đến. Khi thực chất này quan trọng hơn bất cứ thứ gì bạn nhìn thấy, thì bạn sẽ cảm thấy được sức mạnh vĩ đại trong cuộc đời bạn và lòng biết ơn sẽ ở bên bạn.
Chúa đang kéo mọi người về Nhà. Đó là Tri Thức của bạn — kéo bạn về Nhà, cuốn bạn vào, kéo bạn lại gần. Một khi Tri Thức bắt đầu trỗi lên, nó sẽ tìm cách hoàn thành bản thân, và toàn bộ cơ sở cho việc không tha thứ sẽ biến mất. Điều thế giới cần là việc các cá nhân tìm thấy và mang Quê Hương Cổ Đại của họ đến đây. Đó là khi thế giới sẽ không còn là nơi của sự phủ nhận.